Bài Pháp Bụi Trần
Bài pháp Bụi trần là bài pháp đầu tiên Đức Phật độ 5 anh em ông Kiều Trần Như và 4 người bạn đồng tu.
Như Lai dùng “Bụi trần” để ví dụ, các ông nhận ra cài nào thật và cái nào không thật, tự nhiên các ông biết.
Như buổi sáng hay xế chiều, ánh sáng của mặt trời chiếu qua khe cửa hay khe vách, các ông thấy ánh sáng chiếu qua các khe ấy, trong ánh sáng ấy có những hạt bụi bay lơ lửng.
Ánh sáng và hư không Như Lai tạm ví là “Phật tánh”, còn những hạt bụi ví là “Vọng tưởng tánh Người” của các ông.
Các ông nhìn rõ: hai thứ này tuy ở chung một chỗ, nhưng thứ nào ra thứ nấy, không dính nhau, trong chuyên muôn của người tu hành là “Vô trụ”.
Người sống trong Dục giới của địa cầu này phải biết rõ: Vận hành của Âm Dương và Nhân quả trong Tam giới này, thì người tu mới dễ nhận ra lẽ thật, không dẹp bỏ hay nhận lấy bất cứ thứ gì, chỉ cần hiểu: hai thứ “Phật tánh” và “Vọng tưởng tánh Người” không cho hai thứ dính nhau là người tu đã giải thoát rồi, tức không bị Vật lý Trần gian này cuốn lấy, chỉ có bao nhiêu đó là đủ.
Đức Phật liền nói bài kệ về ý nghĩa này như sau:
Phật tánh, không nay, không xưa.
Phật tánh không thêm, không bớt, không thừa.
Người thấy: sanh tử, dây dưa
Hai thứ không chạm chỗ xưa : Niết bàn.
Recent Comments